Mất mẹ rồi đời hết ngây thơ!




Mẹ ơi nước mắt đầy
Con biết tựa vào ai
Ngoài vòng tay ấm mẹ
Trong nấm mồ mưa bay.
Sáng hôm nay con muốn nói "cám ơn mẹ" vì tất cả những gì mẹ đã ban tặng cho con. Mẹ đã cho con sức khỏe, hạnh phúc, phồn vinh. Và những bài học cam go của cuộc sống, vì đó mà con hiểu rõ mình hơn và hiểu rõ được tình người. Cảm ơn mẹ! Vì những thất bại con đã trải qua, nhờ đó mà con học được lòng khiêm nhu, ý thức được rằng mình không được ngủ say trên chiến thắng và hiểu rằng những người khác thất bại thì cần sự nâng đỡ tiếp tay. Vì những cơ hội để vun trồng đức nhẫn nại, lòng bao dung và niềm hy vọng của con...biết bao nhiêu khám phá về thực tại và về chân lý và những vận may con đã gặp và may rũi con đã tránh, những thành công con đã đạt và những ngày đẹp con đã sống qua. Những lý giải để con hiểu về mẹ! Vì mẹ mà con đã có những quyển sách để học, những món ăn ngon con cũng đã ăn. Cuộc sống hạnh phúc của hôm nay là do cha mẹ cho con nên con sẽ ý thức rõ con phải làm gì để nhận công ơn của cha mẹ đã dành tặng cho con trong suốt hai mươi hai năm qua. Những ngày tháng con bên cạnh mẹ và gia đình, mẹ đã dành cho con niềm sung sướng và niềm tin trong cuộc sống. Mẹ đã nâng đỡ, chở che mỗi khi con vấp ngã và bệnh tật. Con muốn nói với mẹ là: con yêu mẹ nhiều lắm! "công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra". Từ ngày con mở mắt chào đời chưa được mười lăm ngày thì con đã mang kiếp mồ côi cha, từ cái ngày đó con đã sống trong bàn tay của mẹ, một bàn tay nhỏ bé của cuộc đời. Mẹ không ngại gian khổ để dành hạnh phúc cho chúng con. Mỗi lần mưa gió của mùa Đông xứ Huế, mái tranh đơn sơ của căn nhà nhỏ, nguồn gió đã xé cả tâm hồn mẹ, những hạt mưa ào ạt của đêm khuya đã làm mẹ âu lo. Nhưng mẹ không bao giờ bị phân tâm và chịu bỏ cuộc vì bên cạnh mẹ đang có bảy anh em chúng con chưa đủ lông, đủ cánh. Đó là lý do tại sao mẹ không đón nhận thất bại của cuộc đời. Những ký ức khó phai trong lòng của con đó chính là : "ơn nghĩa sinh thành".
Mẹ Hiền ơi!
Mắt mẹ đã khép lại trang kinh,
tình thương gởi lại đất trời mênh mông,
đò chiều xin nguyện chở người,
tới vô biên cõi nghĩ nghì được nao.
Đôi chân đã mỏi,
bởi một đàn con thơ,
đi quên mang dép,
về gánh gồng trên lưng.
sương chiều đã đến cô thôn,
người đi trăm nhớ ngàn thương,
người đi, đi mãi hồng trần hóa thơ.


Đã sinh ra giữa lòng cuộc đời, thì bất cứ ai cũng có một mái nhà. Nơi đó luôn hiện hữu một tình thương chân thật, không điều kiện. Người mẹ nuôi con không biết đong đếm thời gian. Cứ mỗi lần ở xa về hay đi học về, con luôn nhìn vào gương mặt hiền thục, đầy ấm áp của mẹ thật lâu. Con thường trân quý sự có mặt của mẹ ở trong căn nhà, trong từng phút giây. Đây cũng là cách con đón lấy tình thương của mẹ một cách sâu sắc hơn, như có một câu nói của nhà thơ trụ vũ: Mẹ là cánh cửa tình thương bất tận
bài viết hiến tặng cho vườn hoa Vu lan thêm đẹp
bài viết như lời mẹ vỗ về một lần trong đời
bài viết là cội nguồn hiếu kính mẹ cha
Là tình ca bất diệt vạn trái tim người!...
Dù đang sống ở chân trời nào, ở đâu, con cũng luôn nhớ về một làng quê bạt ngàn lúa chín, mùi thơm của cát mà bao tháng ngày mẹ luôn chắc chiu nuôi dưỡng cho con nên người. Vì ý thức được vô thường, duyên đời  giả tạo. “Có hợp rồi tan”, nên ngay trong hiện tại bây giờ, con làm được gì cho mẹ là con thường tận dụng thời gian còn lại trong ngày để chăm sóc cho mẹ và biết sống tốt để làm cho mẹ khỏi bận tâm lo lắng. Mong hầu báo đáp lại chút công ơn sinh thành dưỡng dục của mẹ. Con thật ấm áp vô cùng vì con đã từng có mẹ bên đời .
Ty Tấn


Tình Mẹ .

Cô đơn ngắm ánh chiều tà
trông về nơi ấy xót xa cõi lòng
cách xa con mãi nhớ mong
bóng hình của mẹ trong lòng của con

ơn sâu chín tháng cưu mang
công thành dưỡng dục cho con nên người
nhìn con mẹ hé môi cười
mong con khôn lớn thành người con ngoan

sớm hôm mẹ bước gian nan
về khuya đi sớm chẳng màng gió sương
bát cơm nồng ấm tình thương
mẹ ăn cơm trắng cá nhường dành con

sương rơi điểm trắng trên ngàn
tóc mẹ bạc trắng vì con mẹ à
lệ rơi ước đẫm mi xa
vì con mẹ đã bỏ qua tuổi đời

chiều buông ánh mắt buông lơi
con ngồi nhớ mãi một thời ngày xưa
một thời sớm nắng chiều mưa
tung tăng con bước mẹ đưa đến trường

đơn sơ mái ấm tình thương
niềm tin con bước lên đường đi xa
ngóng trông về phía quê nhà
còn đây hình bóng mẹ già thân yêu

lang thang con bước buồn thiu
mỗi chiều buông xuống là chiều cô đơn
buồn lòng con nhớ mẹ hơn
nhớ về lời mẹ từng cơn nhói lòng.

Ty Hồ


Mẹ mong con!

Chiều chiều mẹ đứng hiên sau
Cầu kinh mong đợi con về kẻo khuya
Đêm đêm thức trắng hai bờ
Lệ mi ướt đẫm chờ con sẽ về
Mẹ ngồi mẹ thầm niệm kinh
Nam Mô Di Phật ngày mai con về
Mẹ ngồi mẹ đếm lá rơi
Con đi biền biệt mỏi mắt xa xăm
Ba tháng hồn mẹ tái tê
Sáu tháng mẹ vẫn bằng lòn đợi con
Giờ phút mẹ gọi hoàng hôn
Tự con thắp sáng ánh đèn sớm trưa
Còn gì một lời yêu thương
Mẹ còn ấp ủ bao ngày gặp con...

(Một lời tâm sự của Mạ, được ghi ra thơ)


ĐÊM TRẮNG - THEO DÒNG THỜI GIAN

Con hóa trắng theo dòng thời gian…
Mẹ hóa trắng vào cõi thiên thu…địa đàng
Đã là cuộc đời thì tất nhiên trước sau cũng sẽ rơi lệ một lần bên người! Ta nhìn dòng thời gian có bao giờ dừng lại đâu? Mẹ cũng thế, đã bỏ lại trần gian những màu trắng. Ôi màu trắng dịu hiền, tinh khôi và thanh bạch.
‘Hôm chợt thấy em đi về bên kia phố
Trong lòng bỗng vui như đời rất lạ’
Mẹ ơi! Màu trắng là sắc màu con và Mẹ nhận lấy từ kiếp sống vô thỉ, nay màu trắng biểu hiện thành những đóa hoa trắng tinh khiết giữa đất trời. Như một nụ cười từ bên kia thế giới Mẹ gởi về đây.
‘Tôi tìm thấy tôi như giọt nắng kia
Làm hồng chút môi cho em nhờ’
Cuộc sống có lúc màu hồng tươi sáng nhưng cũng có lúc là màu trắng ngây thơ, tợ mây trời. Chính vì thế mà Mẹ hiện thân như vị bồ tát bên cạnh đời con. Như những ngày tháng Phôi pha, bình lặng của con người.
‘Hãy còn bước đi cho bình minh lên sớm
Cho đời chút ơn biết tà áo nọ’
Chút ơn thôi Mẹ ơi! Thế mà sáu mươi mùa Hạ trắng qua đi trong thầm lặng, Mẹ vá lại từng mảnh đời thành nụ mầm yêu thương và không hơi thở. Thời gian muốn nói gì đói với Mẹ để cội hoa vẫn nở trong vườn khuya.
‘Dưới phường phố kia có người nhớ em
Nằm mộng suốt đêm trong thiên đường’
Cánh cửa vô sinh chần chờ khép lại Đêm trắng, Mẹ nằm yên, bên vùng trời cát trắng Thụy du. Và từ đó những cánh hoa trắng nhả hương lặng lẽ bên đời con mỗi sáng chiều. Hôm nay con xin làm vườn hoa trắng, chỉ với một màu như dòng sông hoa trôi về nguồn…
Kinh Tâm

Kỷ yếu: Chén trà dâng mẹ




  

Bạn Đã Xem Chưa

0 nhận xét

Đăng Nhận Xét

Copyright © NhocLak.Com .