MÙA HOA CAU


NHƯ CHƯA TỪNG CÓ CUỘC CHIA LY (2)

“ Người buồn cảnh có vui bao giờ”

Mẹ ơi! Mùa hạ về, vườn cau nhà đang trỗ bông. Những hoa cau rơi từ từ, dáng điệu rất thân thương. Hương của hoa cau cũng thoang thoảng đậm đà như tình quê, tình của Mẹ bao nhiêu ngày ở bên con. Từ lúc Mẹ quảy gót lìa xa chốn hồng trần, mái nhà hạnh phúc, tính đến bây giờ cũng vừa tròn hai mốt ngày. Buổi tối nào, sáng sớm nào con cũng tập đi thiền hành, tụng kinh và uống trà. Thế nhưng, những bông cau nhỏ bé, nó cứ đưa con trở về với những hoài niệm một thời gần bên Mẹ! Đã hơn năm bảy năm rồi, con rời xa Mẹ, vào Nam , để tìm cho mình con đường lý tưởng điềm nhiên. Những lúc đi như thế, thì con luôn ước mơ có cuộc trở về, trở về bằng chính sự trưởng thành, trở về bằng sự yêu thương. Có những khi rất thương Mẹ mà chỉ thầm thì và đưa Mẹ về trên trang kinh hai chữ, trên những chiếc lá non của cõi thiêng đàng vô ưu.

Mẹ ơi! Hôm tiễn Mẹ ra mộ địa, Hoa cau nó cứ thiêm thiếp, muốn cất lên những lời âu yếm và buồn đau cho cuộc lữ hành vô thường “ Mẹ xa con”. Hoa cau cũng muốn nói đôi câu “Như một lời thiên thu” để hứa hẹn cuộc tao phùng hội ngộ ở một nơi rất xa, một phương trời Mẹ con sẽ cùng nhau hiện hữu “ muôn cõi đi về”. Hoa cau tội tình lắm Mẹ ạ! Nó muốn rụng mãi, rụng mãi để lót đường, nhả hương đưa Mẹ thêm một đoạn đường, nhưng nỗi sầu cứ chiếm ngự cả một không gian u ám mất Người rồi! Hoa cau xin theo đoàn người, đưa bước Mẹ ra phố cát trắng. Bờ cát mịn màng và diệu êm như mái tóc xoã dài, nụ cười hiền diệu, ngọt lịm của Mẹ qua tháng năm tảo tần, đeo đẵng bên những đứa con. Cách đây mấy hôm Người Bác, anh của Ba tôi, thấy tôi thích ngắm hoa cau, thường tầm tồ với hoa cau điều gì đó, nên cũng hỏi: Thầy ơi, Thầy đang đi vào ký ức đó ư, ngày Cau nở hoa là cái ngày Mẹ của Thầy vẫy tay chào đó, Thầy có biết không? Trong tôi, bỗng ngẹn ngào ứa lệ. Thế à, Mẹ con đã đi đâu rồi ư? Có thật không Bác! Hoa cau, đã đứng gần bên tôi, an ủi và lắng nghe những dòng nước mắt tâm sự của tôi! Nó bảo, Mẹ của Thầy đang hóa thân làm bông cau như tôi, cũng đang mỉm cười giữa muôn trùng vì sao. Những chùm Hoa cau nở rộ một màu trắng tinh khôi, chỉ một màu, mà tôi với Mẹ thường ưa thích và như phút khởi nguyên ban đầu Mẹ về trần gian, rồi cho con gặp Mẹ dấu yêu gần 30 năm. Nay thì:

“ Trăm năm một chuyến về thiên cổ,

Tuế nguyệt buồn lay chút bụi hồng.”

Hay: Trên con đường hôm nay, đầy lá đỗ,

Con bước đi, đi mãi giữa hoàng hôn,

Thấy bơ vơ lạc lỏng, dậy trong hồn,

Khi chợt nhớ, Mẹ đã không còn nữa!

Cánh cửa nhận hồi khép lại một cuộc đời của Mẹ, lần tử sinh ngàn năm ly biệt, mọi hồng trần rơi rụng và dòng nước hương giang hiện nét u buồn, núi Túy Vân phủ lên màu sương bạc, mà sóng An Bằng vẫn còn lưu lại dấu chân Người. Xin ở đâu đó, Hoa cau hãy tỏa hương để thay tôi nói với Mẹ hai lời biết ơn và sẽ nở mãi cho đời con được thơm lây.

Thân tử : Thích Pháp Bảo

Nhắn gửi : Mẹ mất, chúng ta có cơ hội thực tập " vô sanh, bất diệt" không sợ hãi ,
nhiều hơn. đôi khi còn thực nghiệm tốt lời Phật dạy :
Mẹ sẽ tiếp nối đẹp ở tương lai.


Bạn Đã Xem Chưa

0 nhận xét

Đăng Nhận Xét

Copyright © NhocLak.Com .