Tâm Sự Bông Trắng Cài Cáo




TL: Sự sống vẫn tiếp nối qua từng sát na, tình Mẹ cũng biểu hiện trong từng phút giây của hơi thở. Nhành hoa mai, hoa đào lên ngôi là khoẳnh khắc hoài niệm một thời bên Mẹ chợt hiện về...Tuy bài viết chưa phải thời gian của mùa hoa trắng nhưng đây là một lời tâm sự, thay cho lời tri ân đến riêng Mẹ ' Dù Mẹ đang ở thế giới nào, lòng con luôn có Mẹ như hai vầng nhật nguyệt mãi soi bước chân con....

Mùa Vu Lan lại về. Bên cạnh nụ cười rạng rỡ trên gương mặt những người diễm phúc còn có Mẹ, chúng tôi, những người cài hoa trắng, lòng bâng khuâng nhớ Mẹ đã khuất bóng nơi xa...

Từ lúc biết bật lên tiếng nói, chị em chúng tôi đã gọi Mẹ bằng tiếng "Má" đầy ắp yêu thương. Ước gì lúc này tôi được ngồi bên Má để thủ thỉ muôn vàn lời nhớ thương tha thiết...



Má ơi, Vu Lan này nữa là đúng 13 mùa Vu Lan, con và các em cài lên ngực áo đóa hoa hồng trắng.

Má mất khi con 47 tuổi, cái tuổi mà hầu như mọi phụ nữ đều đã lập gia đình, có con và không ít người trong số họ đã là bà ngoại, bà nội. Con thì không có diễm phúc được làm mẹ nhưng con nghĩ, thay vì được lo và chăm sóc cho con cái thì bao nhiêu tình thương và thời gian ấy con đều dành hết cho má, như thế chẳng phải là hạnh phúc lớn lắm rồi sao?

Con may mắn được ở bên má suốt từ lúc mới sinh ra cho đến khi lập gia đình và đến cả những ngày cuối cùng trước khi má mất. Suốt 47 năm, chưa khi nào con rời xa má hơn nửa tháng. Những lúc đi lưu diễn văn nghệ ở các tỉnh, má luôn ở bên con, lo lắng thuốc men khi con bệnh, nấu cho con từng bữa cơm ngon, góp ý cho con từng bài hát, chia sẻ với con tất cả những vui buồn... Làm sao quên được mùa Giáng sinh năm 1974, con và em gái bị tai nạn giao thông, má đã ngày đêm ở bệnh viện vất vả chăm sóc cho chị em con suốt cả tháng trường mà không một lời than van vất vả…

Má sống thật giản dị, không chưng diện, không son phấn, chỉ với nụ cười tươi luôn nở trên môi và cách giao tiếp chân tình, má để lại trong lòng những người thân quen nhiều ấn tượng đẹp khó phai...

Bây giờ thì má xa chúng con đã hơn 12 năm rồi. 12 năm, những khi lễ, Tết, lòng con thật bùi ngùi khi gia đình sum họp mà không còn có má, không còn nữa bóng dáng người mẹ thân yêu. Nhớ lại hôm ba và các con cúng dường Trai tăng nhân 49 ngày má mất, khi tác bạch, con đã ngẹn ngào rơi nước mắt, khó đọc được trọn lời. Con thấm thía biết bao những lời trong bài thơ "Mất Mẹ" của Thầy Nhất Hạnh: "Hoàng hôn phủ trên mộ. Sương chiều nhẹ rơi rơi. Tôi thấy tôi mất Mẹ. Là mất cả bầu trời". Chị em chúng con đã mất cả bầu trời...

Từ khi má mất, mùa Vu Lan nào con cũng hát bài "Bông trắng cài áo" trong chương trình văn nghệ của các chùa. Đây là một nhạc phẩm thật cảm động của cố nhạc sĩ Phạm Thế Mỹ: "Xa rồi dòng suối ngọt ngào, xa rồi tiếng hát ca dao, xa rồi bóng mát trên cao, xa rồi ánh sáng trăng sao, xa rồi, xa rồi, Mẹ đã ra đi, Mẹ đã ra đi... Hãy trả lại tôi bông hồng thân yêu, hãy trả lại tôi bông hồng ngày xưa. Cho tôi xin cài lên áo anh, cho tôi xin cài lên áo em bông trắng rạng ngời, bông trắng tuyệt vời... Xa rồi dòng suối ngọt ngào, xa rồi tiếng hát ca dao, xa rồi bóng mát trên cao, xa rồi ánh sáng trăng sao, xa rồi, xa rồi, Mẹ đã ra đi, Mẹ đã ra đi..."

Má đã ra đi, nên bây giờ, những khi đi hát cho các chùa ở xa, con đi một mình không còn có má bên cạnh nữa!

Bây giờ, hàng đêm chị em con đều đến chùa tụng kinh lễ Phật, nguyện cầu chư Phật và chư vị Bồ tát độ trì cho má được siêu sinh tịnh độ, an vui nơi cõi Niết bàn.

Má mãi mãi sống trong tình thương yêu của chúng con.

Vu Lan 2009.

Ca sĩ Trang Mỹ Dung

Chốn bình an
Như một cơ duyên, mình đọc được bài viết “Bông trắng cài áo” của ca sĩ Trang Mỹ Dung trong website Hoa Linh Thoại. Bài viết thật cảm động, bất giác mình nhớ Mẹ và nước mắt tuôn rơi.

Như một cơ duyên, mình đọc được bài viết “Bông trắng cài áo” của ca sĩ Trang Mỹ Dung trong website Hoa Linh Thoại. Bài viết thật cảm động, bất giác mình nhớ Mẹ và nước mắt tuôn rơi. Từ nhỏ mình đã mồ côi mẹ nên mình hiểu và thấm thía nỗi mất mát khi trên đời không còn có Mẹ. Bao nhiêu năm qua, kể từ khi chứng kiến sự đau đớn của mẹ trước giờ phút lâm chung, mình thấy cuộc đời buồn nhiều hơn vui. Mẹ mình đã sống hết lòng, thương yêu gia đình, tần tảo nuôi con, mẹ không làm điều gì ác, vậy mà mẹ đã phải gánh chịu căn bệnh nan y quái ác. Ngày mẹ mất, mình đã nguyện với lòng sẽ sống thật tốt như lời mẹ dạy.

Hôm nay, sau một ngày làm việc mệt nhọc với những con số ở Công ty, trở về nhà, mình như tìm lại được nơi chốn bình an khi vào xem trang web Hoa Linh Thoại. Tin tức, bài viết, thơ văn, ca nhạc thật hay. Và khi nghe “Em hãy lên chùa đi lễ Phật” qua tiếng hát trầm ấm đầy tâm đạo của ca sĩ Trang Mỹ Dung, mình như thức tỉnh. Mình ghi lại lời bài hát này để nhớ, để tự nhắc mình phải luôn sống hướng thiện như lời chư Phật dạy.

Em hãy lên chùa đi lễ Phật.
Em đi tìm Phật, Phật trong tâm.
Mở lòng nhân ái theo lời Phật.
Hãy thứ tha nhau những lỗi lầm.

Em hãy lên chùa đi lễ Phật.
Đem lòng hỷ xã, hãy từ bi.
Rồi mai tất cả thành tro đất.
Phú quý danh vọng có là chi.

Em hãy lên chùa nghiệm kíếp sống.
Đời em, em vốn đến từ không.
Có không, không có, đều không có.
Chỉ có chăng em một tấm lòng.

Em hãy lên chùa mà dâng hiến.
Cho tâm sớm được chút bình yên.
Vì tâm vốn thật là cao quý.
Trong chốn nhân gian lắm muộn phiền.

Em hãy lên chùa đi lễ Phật.
Mong thoát luân hồi, thoát khổ đau.
Xin đừng trở lại đời cơm áo.
Xin mãi không còn kiếp mai sau…

Mẹ, mẹ ơi, những lúc va vấp trong cuộc đời với bao nghiệt ngã, con luôn nhớ đến mẹ và con thường đến chùa lễ Phật để tìm sự bình an trong tâm hồn. Hôm nay con thật sự thấy lòng thanh thản hơn như được chư Phật độ trì. Mẹ hãy ngủ yên và hãy yên lòng mẹ nhé.

Jolie Mai.


Bạn Đã Xem Chưa

0 nhận xét

Đăng Nhận Xét

Copyright © NhocLak.Com .