Tâm sự lòng con



Có lúc con ao ước giá như mình tan chảy vào nước, tan vào gió, vào mưa... vào hư vô, như chưa hề tồn tại trên cõi đời này… Làm người sao thật khó! Sống thì dễ nhưng sống như thế nào, sống để làm gì, sống vì cái gì, hay đơn giản sống chỉ là để sống. .. Vì thế mà đôi khi con không biết được con đang sống vì điều gì, để làm gì… Vì cha mẹ đã sinh ra con? Và cho con tồn tại trên cõi đời này…nên con phải sống? Đúng ra là con đang tồn tại, không phải con đang sống?

Có lúc con nghĩ rằng con sống để được yêu, vì tình yêu, thậm chí con sống là để chết vì yêu. Rồi có lúc con tuyệt vọng như chết đi. Trái tim con, linh hồn con như không còn cảm giác… Như thể con không còn tồn tại. Con không thể khóc, không thấy đau, không buồn khổ, nhưng nước mắt con luôn muốn trào ra… Ánh mắt con long lanh hơn, sâu thẳm và khó hiểu hơn, con lì lợm ít khi nào khóc vì mình thất bại, con chỉ khóc khi thấy mình hạnh phúc…thế mà con càng bế tắc hơn. Có lúc con sống vì công việc, vì kiếm tiền, vì sự thăng tiến... vì con muốn khẳng định mình hơn, con dành thời gian cho sự háo thắng tò mò, con muốn làm được những gì không thể, muốn biết những thứ không tồn tại, muốn tìm những gì không có. Rồi có lúc thất bại, con căng thẳng và mệt mỏi, con cảm giác cuộc đời này bất công vô nghĩa. Dường như con tuyệt vọng…

Con đã sống như vậy và tưởng chừng con như đã chết đi vì những gì con kỳ vọng, cho đó như là sự sống của chính mình… Những lúc tuyệt vọng và đau đớn ấy điều con nghĩ đến là gia đình, là cha mẹ, là những người đã cho con sự sống. “Con gái là con người ta” nhưng nỗi đau đớn của con lại luôn thuộc về cha mẹ . Con vỡ tan hạnh phúc, mẹ thắt lòng đau quặn, rơi nước mắt vì con…, cha trầm tư không nói… nhưng lòng cha ngổn ngang những xót xa. Con ích kỷ nghĩ mình là người đau khổ nhất thế gian, không để ý đến mẹ cha đang buồn khổ, muộn phiền xót thương con mà chỉ nghĩ đến mình. Ấy thế mà có lúc con lại vô tâm quên rằng con chính là lý tưởng sống của cha, mẹ. Con đã không nhận ra rằng cả cuộc đời này, cha mẹ sống là vì con, cho đến khi con thất bại vì sự tồn tại của mình trong cõi đời này. Đến lúc con nhận ra mọi thứ, chính con cũng không biết mình còn kịp để sống lại lần nữa không? Con bỏ quá nhiều thời gian để làm cho cuộc sống của mình thêm bế tắc, trong khi đó con quên đi việc quan tâm nhiều hơn đến cha, mẹ. Ngược lại mẹ, cha là người luôn dõi theo từng bước chân con, hứng chịu, đớn đau cho những thất bại của con trong cuộc sống này.

Cho đến khi con giác ngộ, vì đâu con cũng không biết nữa? Nhìn mái tóc bạc trắng của cha, đôi mắt nhân từ, muộn phiền của mẹ, con mới nhận ra cha mẹ đã già rồi, con bật khóc, giận mình bất hiếu... Nước mắt làm lòng con nhẹ nhàng hơn, thanh thản hơn, con sống không tham vọng và háo thắng như ngày trước nữa và con thường xuyên thăm hỏi mẹ cha nhiều hơn trước. Giờ đây con chọn cho mình một lý tưởng sống khác là “ TU” con tu chữ “ NHẪN” chữ “ HIẾU” và con lại một lần sống vì yêu.

Con chọn cho mình một công việc nhẹ nhàng, có ích cho cộng đồng, cho xã hội, giúp mọi người đừng sống lệch lạc giống như con. Con mang sứ mệnh đem tình yêu thương, sự hòa bình giữa con người với con người. Con ngẫm lại câu nói của một nhà văn nổi tiếng “Trái tim của con người thật kỳ diệu, nó có thể chứa đựng biết bao yêu thương mà vẫn không bao giờ chật chỗ để đón nhận thêm nữa”. Bản chất của làm người vốn có sẵn trong con mà cha mẹ cho là đạo đức và lòng nhân ái, con chọn đó làm lẽ sống cho mình.

Con chọn cho mình một tình yêu và con yêu đến mức khối óc con bị đúc bởi hình tượng của người, con yêu đến mức một lần nữa con muốn mình tan vào nước, vào gió, vào hư vô,… Nhưng khác với tình yêu mà con lý tưởng trước kia, là con yêu bằng một trái tim thanh khiết hơn, cao thượng hơn, nên cảm giác được tan ra là cảm giác con được thăng hoa, hạnh phúc nên con đã khóc và con chọn người làm lý tưởng sống cho con, con học được từ người sự vô cảm trước “HỶ, NỘ, ÁI, Ố” và sự rung cảm trước nỗi đau chung của cuộc đời.

Và con đã ngộ ra một điều, lý tưởng sống của con không thể thiếu đó là cha, mẹ. Con sống không chỉ để yêu, để làm việc…Con sống vì cha mẹ đã sinh ra con, con sống để được làm người, làm một đứa con hiếu thảo và vì con phải sống để chết đi không vô nghĩa. Con không biết cách sống mà con chọn là đúng hay chưa? Nhưng con tự tin khẳng định rằng con sẽ không bao giờ thất bại. Có chăng là con hối hận vì đã không dành nhiều thời gian để được sống như vậy nữa mà thôi…

Tùy bút của Chúc Tâm Ánh

137426865_3373186_36081326

(Từ HLT)


Bạn Đã Xem Chưa

0 nhận xét

Đăng Nhận Xét

Copyright © NhocLak.Com .