Gánh Thơ Giữa Chợ


MÙA XUÂN NĂM ẤY!

Vần mây vô định ngàn năm chảy
Cuộn tròn núi thứu trong cô tịch
Xuân về bừng sáng trên đôi mắt
Nghe tiếng hòa âm khúc dương triều.

Gió xuân thủ thỉ vờn mây trắng
Bóng già từ thị ngồi yên lặng
Đi hái hoa trầm trên núi xanh
Sư tử vầng ô chợt mỉm cười.

Tùng non lớp lớp giữa nền trời
Đùa reo với gió chừng thảnh thơi
Từng bước ta đi trên lối cỏ
Muôn ngàn giọt nắng dõi theo chơi.

Kinh Tâm
TÌNH YÊU MỚI

Tôi yêu em trong từng hơi thở
Từ nụ cười ánh mắt mến yêu
Vì đã yêu trong lòng sâu lắng
Cùng mai về chốn núi thâm sơn.

Yêu em như đang yêu đời này
Cỏ cây sỏi đá bao người thương
Và cả dòng mây trắng trinh nguyên
Của buổi đầu mới lạ tinh khôi.

Hàng trúc xanh mùa thu lá đỗ
Giữa phong trần em vội bước đi
Lúc xuân chiều rộn tiếng yêu thương
Tôi còn đó ngàn năm về lại…

Kinh Tâm
THƠ CUỐI

Thuyền thơ tận đáy sông trăng
Chiếc thơ trên đỉnh non ngàn thái dương
Thơ trong ánh mắt tình thương
Thơ trong nắng mới lối mòn mẹ đi.

Thơ ngồi với gió bên bờ
Với thơ như lá mùa thu tuyệt vời
Vầng thơ tỏa sáng nụ cười
Lấy thơ ta chở muôn ngàn vì sao.

Chép thơ côi ngọn núi cao
Chép thơ từ lúc trà còn thơm sương
Thơ đi mỗi bước yêu thương
Lặng nghe thơ hát quãng đường chân xuân.
BÀI CA VU LAN

Kinh Tâm

Trăng khuya về trên biển lớn mênh mông
Con thuyền nhỏ chập chùng ngàn khơi rộng
Mẹ biểu hiện nghìn tay cánh buồm lớn
Tỏa ngát hương lành vạn đóa bình dương.

Đã bao kiếp mẹ làm dòng sông lặng
Để chiều về phủ kín ánh tà dương
Từng hạt nắng mẹ chắt chiu dành lại
Để đêm về sưởi ấm mái đầu xanh.

Mẹ là nguồn sống tình thương vô tận
Vạt áo xé đôi bờ vai gầy guộc
Trong cơn nắng mẹ đẫm ướt mồ hôi
Che đậy đời con mỗi tháng năm dài.

Những ngày rằm tháng bảy vu lan về
Trước mắt mẹ bao bông hồng hiếu thảo
Trăng lên soi sáng khắp chốn đồng quê
Như tình yêu mẹ hát mãi trong con.

Nhớ về Mẹ là một ý niệm thiêng liêng không thể thiếu trong mỗi con người. Dù ai bôn ba công việc nơi đâu nhưng khi nghỉ tới Mẹ như là một giấc mơ diệu kì. Bài Ca Vu Lan, là một khúc hát, để nhớ về công ơn sinh thành trong muôn một.

Kinh Tâm
TÌNH KHÔNG BẾN

Kìa ! bàn tay

Ngón hồng, chỉ sao khuya

ồ !Trời quê

Bế đường mòn trăm tuổi

Ngọn đèn mờ

Nghe tiếng lá hát ca

Bên cội hoa

Thì thầm sương đêm gọi

Hé môi cười

Bông lúa nở chồi non

A! trà thơm

Tình không… huyền ảo.

MỘT THOÁNG MÂY BAY
Kính gửi tặng hương hồn Anh Thạch tại Đức Quốc

Ngày hôm qua gió bay lên đồi
ở quê mẹ nghẹn ngào buồn hiu
khi gót trần nhẹ bước mãi xa
tiễn Anh về xứ Phật nghìn thu.

Từ dạo ấy quen biết bạn hiền
Nhưng mới gặp, nay đã chào nhau
Tình người là giọt nước ngọt ngào
Đến đi như một thoáng mây bay.

Ôi biết bao niềm thương còn đầy
Sau giờ phút hoàng hôn hóa đá
Thành bông hoa tô đẹp cuộc đời
Rạng rỡ một buổi chiều thức lại.

Cảnh Bụt ở đâu đâu cũng hiện
Khi lối về rũ mọi âu phiền
Rót chén trà quên đi quá khứ
Về với chân như phút ấy thôi.

Bài thơ cảm, xin thay lòng thắp tràng hương thơm ngào ngạt tiễn anh về đất mẹ hồn thiêng và ráng nhớ Phật luôn ở bên lòng khi mỗi chiều luân hồi chuyển bánh.


Đại Đức Thích Pháp Bảo

Kính Viếng
TA TÌM MỘT CÕI RIÊNG
(Ký sự leo đồi Yên Tử)

Vạn trúc xanh reo hò theo kinh kệ
Đường về Yên tử đá nở hoa muôn sắc
Nước thác cao gội rửa bao mê muội
Gió ngàn phương ngát tỏa khắp rừng thiêng
Nhớ nước Việt năm xưa dựng cơ đồ
Xây kinh thành trấn ngự bốn non sông
Một thời vang bóng Đức Phật Hoàng
Gióng tiếng chuông linh cứu khổ cõi trầm kha
Vua tôi tay cầm tích trượng vung gươm quý
Thả thuyền từ về bến giác Sân mây
Đắp thảo am quét lá tùng non
Làm động thư gác chân lên vách núi
Chùa Ba Vàng là biển trời sơn khê
Từng ngụm sương kết thành mây ngũ sắc
Phật về chơi dạo cảnh thiêng tự tại
Rải hoa vàng nối tiếp Ánh Đạo Từ
Trúc Lâm ơi, muôn dân đang gọi Người
Cho quê hương mát dạ bớt lầm than
Để đuốc lửa luôn rực cháy sơn hà
Một lần về đây ngắm am thơ khí phách
Buổi hòang hôn khi mây vừa chạm núi
Đặt bàn chân nhẹ bước xuất phiêu trần
Lấy cỏ non che bóng gốc cội tùng
Thăm chùa xưa, Hoa Yên chừ tĩnh mịch
Leo dốc cao khoác áo tranh chống gậy
Cả ba người mỉm cười tỏ chân tâm
Nhìn Đồng Nhãn bước chân xuyên đá cuội
Đò đưa duyên cho kịp ánh dương lên
Rừng thăm thẳm sao tâm mỏng nhẹ
Mồ hôi rơi hóa thành bờ cát mịn
Cho đỉnh thiêng vời vợi tới Ngân hà
Làm khánh đồng vang vọng ngục A Tỳ
Bước chân lên cùng khói hương ngào ngạt
Búp sen hồng hé nở cõi nhiệm màu
Người đang chờ gậy trúc lao xuống biển
Hồn mênh mông níu tấm áo cà sa
Tiếng đại đồng đã chạm đỉnh hư không
Sương mưa Pháp thấm nhuần nơi học địa
Nắng hồng bay quy phục dưới chân đài
Thiền là ngàn năm cứ mãi bước thong dong

Kinh Tâm

Ngày 22 tháng 09 năm 2010
Một ngàn năm Thăng Long

Thuyền và bến
gửi cho sư em Pháp Chuẩn - Bát Nhã

Đời khất sĩ sống vân du đây đó
Bát cơm ngàn nhà xin đi hóa đạo
Người dân lạ khóc thầm đời xót thương
Tiếng khóc cho sông thiêng vỡ mộng tình
Vượt hải hà phiền não đoạn si mê
Khắp chốn nhân gian sạch hết lụy phần
Chiếc cà sa sớm trưa đi hành thiền
Chiếc đò mộng thực sang sông phương nào
Đời người tu chưa bao giờ lùi bước
Sống tha phương đi gieo cầu ruộng phước
Thuyền không bến người vô tâm đi tìm
Người xuất sĩ đã vượt thoát chân tranh.
Gọi người
Em là khoai thưở nào
Bên mé rừng hương lạ
Em cứ đứng lặng im
Kệ ngoài kia mưa sa.
Chặng đường mình bước tới
Sẽ nắm lấy tay nhau
Đến những vùng đất mới
Bước chân dài mở cửa.
Về thăm mẹ một lần
Hôn lòng lên cỏ xanh
Có hương khoai ngọt bùi
Với ta ươm giữa trời.

Kinh Tâm,
Trời trong mây trắng là đây
Người ngồi thiền định làm thầy bình an
Tâm an trong cõi chuông vàng
Mỉm cười a thế nắng hồng đơm hoa.
Mẹ là cô giáo muôn đời
Che cây tre mọc giữa trời nắng to
Mẹ là gà gáy canh ba
Cho con tỉnh thức làm thơ tháng ngày.
Thầy Từ Hiếu

Sư già mang cả gối trăng
Đêm đêm tỉnh giấc vượt ngàn trùng lao
Chuông ngân từng nhịp tao phùng
Mà Sư cứ ngỡ đêm trường miên man.
Rong chơi muôn cõi dạ hồi
Bước chân thở nhẹ mà trời còn vang.
Ba, 20 năm nhớ
Cha về bến Phật hương ngàn
Chuông reo ba cõi viên âm vô thường
Hạt pháp vẹn tiếng đại đồng
Di Đà tánh giác sắc không chân thường
Trăng thu hai mươi tuổi buồn
Nguồn tâm tiếp nối rạng ngời vẻ vang.
Chiều về mây trắng thong dong
Chiếc cầu non trẻ hai dòng lệ tuông
Một năm lạc mất tình thương
Ân Thầy, nghĩa phụ vấn vương vẫn còn
Cha đi lệ mặn muôn đường
Dù con vẫn nhớ quê hương khôn cùng
Thầy về chốn Phật ngàn phương
Lòng con nhớ mãi tánh không đong lường
Đạo đời bến giác thân thương
Thuở thời gánh chở thái dương vô thường.
Từ nay trên mỗi dòng sông
Còn ai đứng đó đẩy thuyền trong sương.
Sóng biển nhấp nhô vùng núi sáng
Trăm ngàn nỗi nhớ mãi chờ nhau
Trà khô một tách đêm sương mới
Bây chừ tri âm mỗi tháng ngày.
Tặng sư em. Tâm Thức-Long Sơn
VH.25.10.09
Mẹ là cánh cửa đầu thu
Mẹ là ngọn gió vi vu giữa trời
Mẹ luôn giã hạt từ bi
Đêm ngày thổi lửa cho cơm chín hồng.
...
Chiều nay tóc mẹ phủ bóng tuyết
Nụ cười mẹ vẫn còn trong gương
Cánh hoa thuỷ triều dâng đâu đó
Mẹ mãi dòng Hậu Giang trôi êm.
Năm ấy mẹ lên xứ đào
Hái hoa mai trắng ở đồi gia trang
Mắt mẹ từ thuở dịu dàng
Mẹ hiền ngồi đó sen vàng ngát hương.
TIẾNG ĐÁ THÌ THẦM

Giữa trời sương trắng gió ngàn
Mây lam núi biếc bước chân thì thầm.
Mấy dòng dãi nắng tri âm.
Gởi theo suối hát trăng ngâm ngõ thiền.
Ngày về hoa tuyết rừng thiên.
Nụ cười rực sáng trong miền tịch liêu.
Gót chân như mũi kim thêu
Đêm trăng non nước hưởng điều vô biên.
Thầy về cấy lại mùa sen,
Cho bông thơm ngát cho đèn ngàn sao.
Tiếng thơ cuồn cuộn nương cao,
Gió lay trúc biếc xôn xao chốn nào.
Nghe như lời hát ca dao,
Lòng đầy dịu mát Thầy trao ngọt ngào.
Thầy về gầy lại trăng sao,
Cho tình thêm ấm rót vào nguồn thơ.

Pháp Bảo
Mẹ Hiền ơi!
Mt m đã khép li trang kinh,
tình thương gi li đt tri mênh mông,
đò chiu xin nguyn ch người,
ti biên cõi nghĩ nghì được nao.
Đôi chân đã mi,
bi mt đàn con thơ,
đi quên mang dép,
v gánh gng trên lưng.
sương chiu đã đến thôn,
người đi trăm nh ngàn thương,
người đi, đi mãi hng trn hóa thơ.

MÂY BAY THONG DONG

( Mái thơ hiến tặng Hoằng Lược cư sĩ )
Hương trầm nở rực trên đỉnh núi
Mây lành nguyện kết lòng bao dung
Vô thỉ bến giác độ nhân sinh
Khai mở hồn thiêng thịnh nước nhà.
Năm cánh sen vàng tỏa kỳ hương
Ánh trăng mười giọt hóa bi tâm
Ba miền hoan lạc đón như lai
Vườn hoa Hoằng Lược ý thiền ca.
Gươm báu thể thủ Phật đại ấn
Bồ đề từng hạt Phước Vũ gieo
Bước chân vô sự đời vui đạo
Nguồn cội chân tâm vạn lối về.
Trai đàn công đức ơn tế độ
Bến Long An, Quãng Nam, Thuận Hóa
Mưa pháp thấm nhuần nơi học địa
Mười phương tam bảo nâng gót hài.
Mùa Kinh Tạng 20-10-2009, Kinh Tâm – Thích Pháp Bảo

TÂM KHÔNG HỨNG GIỌT SƯƠNG TRỜI
Cảm tác về Phật Tử Phước Vũ
Hương trầm nở rộ trên không
Mây lành nguyện kết cõi lòng bao dung
Tình người rộng mở vô chung
Khai thông hồn việt an vui nhẹ nhàn
Sen vàng năm cánh kỳ quan
Ánh trăng mười giọt muôn ngàn từ tâm
Ba miền hoan lạc đồng âm
Thiền ca cất tiếng triều dâng hải hà
Gươm báu khể thủ Di Đà
Bồ đề nguyện ước hóa là tâm duyên
Tâm không hứng giọt cội nguồn
Bước chân vô sự điềm nhiên thỏa lòng
Thiết đàn trai lễ cúng dường
Từ Nam chí Bắc tây phương reo mừng
Thiên thu vạn dặm ta cùng
Mười phương tuế nguyệt tao đàn như lai.
Thảo am Vh , 27-10-09
Thích Pháp bảo, nguyện chúc Gia đình an lạc và thiện duyện.
THÍCH PHÁP BẢO, tán dương tâm đại thệ

Xuống núi chơi vơi
Kinh tâm.
Bước mùa xuân
Nắng chiều bên hè phố
Bâng quơ nụ hồng già
Thoáng nê hồ mong manh
Tuyệt nhiên cười chơi vơi.
Sông hoa bèo lênh đênh
Mắt thơ cõi mộng huyền
Vạn lối mòn hương bay
Chốn phù vân lặng lẽ.
Xe cổ bóng điều hiu
Bước hồng đi gập ghềnh
Vầng thiêng lóe đại ngàn
Xuống núi tìm cuộc chơi.
Thảo đường 19.11.09
Ân Thầy
Hương cỏ nghe pháp cõi bạt ngàn,
Thầy thổi hồn Phật vào cổ thọ,
Vầng trăng cô tịch còn lưu dấu,
Nghìn năm Linh Thắng mãi còn ghi.
Nhớ Thầy
Chim khuyên nức nỡ bóng người đi
Vườn cây rũ lá buồn da diết
Lời kinh còn đọng trên sương khói
Con đường năm ấy Thầy đã qua.
Xuân Mộ!

Xuân Mộ
Chiều xuân rừng cỏ xanh vươn bên mộ
Đường con đi ánh nắng vội hắt hiu
Nén hương bay tỏa thơm miền cát lạnh
Hoa vẫn nở như tà áo ngày xưa.

Tiếng mẹ hiền như lời gọi Quan Âm
Một buổi chiều cát trắng hóa lưu ly
Bến yêu thương giờ đây cũng khép lại
Ánh mắt từ rơi rụng cõi vô sanh.

Mẹ hiền ơi! cỏ xanh con chạm lấy
Thân mẹ gầy như triệu hạt sương mai
Xuân vừa đến bên cánh cửa vô tâm
Hoàng hôn hiện bàn tay mở lối về.
Kinh Tâm

Pháp Bảo,
Cảm chiều 28 tết Nhâm Thìn - Huế, An Bằng.
Bâng khuâng chờ đợi một bến đò
Hơi ấm ngày xưa còn đâu nữa
Chỉ có trong tim hồn của mẹ
Một mình cất bước mọi phương trời.
Hồn thơ còn đó bao người mến
Điệu nhạc ru hồn bao người yêu
Con đường đất đỏ thênh thang quá
Ánh sáng vừa lên rạng góc trời
Áo tím dạo phố dưới chiều mưa
Con đường thuở trước người đợi chờ
Tách cà phê hơi vẫn chưa bay
Lòng buồn một chút bên đời riêng
Nhà tranh cõi mộng đời sương tuyết
Bèo dạt mây trôi với tháng ngày
Hải vân tại ngoại thiên nhân trọng
Cành mai rụng xuống xuân đã đi.
Ngủ muộn trong tiền kiếp
Ta có mặt thưở nào
Tờ kinh thơm tay Phật
Muôn kiếp nguyện sạch trong

thế mới gọi là Mặc
thế mới nói là Không
thế à Tử|
Mặc Không Tử!
Từ đâu tới?
Thơ có tự hồi nào
mà tóc sương đã ướt hai bờ cô thôn.

Nét Huế
Đời áo tím và nón lá che nghiêng
Rơi chút buồn xuống Thôn vĩ đêm trăng
Tình và bạn là đôi mắt xanh biếc
Theo mái tóc thời gian của tháng ngày...
Sông xưa thiếu vắng con đò
Chở duyên về lại cho tình làm thơ
Cho người ngồi lại bơ vơ
Thắp đèn mòn mỏi thâu đêm chưa về
Huế mơ

Hồn
Cả thiên hà em yêu thương hết
Những đóa hoa và những vì sao
Bầu trời như là linh hồn rộng mở
Đón nắng về sưởi ấm những mùa đông.
Chiều không tím, sao tím cả một chiều,
hương lay lất cả vòm trời dạ ấy,
sao cõi lòng đọng lại những trang thơ,
bóng chiều tà dòng Hương cô tịch lặng...

Trường tiền ơi! xa vắng một thời,
tôi đi bỏ lại con đường,
bờ xa cỏ dại vô thường em theo,
cỏ hoa rực nở đôi bờ,
vườn xưa Huế vẫn bến bờ có nhau.

Dấu chân một bước về non ngả
Thầm lặng bên em mỗi sáng ngày
Tình phai nhân ảnh trong sương mới
Ta tìm lại ta ở chốn này.
Cỏ hoa im lặng
ta nhìn trăng ảo
sóng mây lang thang
trà khô thi vị
sương đêm vào ngỏ
bận lòng Thụy du.
Hỏi mây mây có tình không

hỏi gió gió có thở không
hỏi sương sương có tan không
hỏi rừng rừng có xanh không
hỏi biển biển có sóng không
hỏi hoa hoa có nở không
hỏi nắng nắng có lên không
hỏi trăng trăng có lặng không
hỏi tuyết tuyết có rơi không
hỏi sông sông có nguồn không
hỏi đời đời có khổ không
hỏi người người có vui không
hỏi ta ta có thấy gì...?
...hư không ...

Phủi hạt bụi giữa trời cao nghiệp thức
Cọng lau mềm có ngại gió bao giờ
Hãy đến đây rồi quên về cũng được
Để ngàn sau con mãi chút dư hương

Ta làm tuyết trắng rơi giữa trưa hè
Cho hồn ta rũ sạch bụi vô ngôn

'Xưa nay một tiếng DẠ HỒNG
Chén trà vơi cạn biết là tri âm'


Đời bỏ tôi bên mé rừng thăm thẳm
Tôi tìm lại tôi trong miền cô quạnh
Lặng thầm với trần gian nữa cuộc vui
Rồi bỗng òa với giọt lệ thiên thu.



Chừ bước lặng thần trong dĩ vãng
Em ơi, mùa nắng hạ trải lòng
Hoa sầu đông rụng cánh gót hồng
Tình ta như lũ trẻ qua cầu.



Biển đời guán trọ thoáng qua
Chắp tay nguyện lấy tình thương vô thường
Mặc cho sóng gió thác ghềnh
Đời ta xin giữ mãi luôn câu thề.

Ta nhìn em như bông hoa đồng nội
Tỏa hương chiều với những thoáng cô liêu
Chốn thảo đường ta chầm chậm rảo bước
Tìm em về nơi ký ức vô biên.


Dòng sông lặng là nốt nhạc âm u
Mây chiều lặng lẽ khung trời bên ấy
Ta nhìn nhau trong từng giọt sương mai
Ru hồn nhẹ để lòng ta say đắm.

Mẹ yêu lời ru mấy xuân qua
Từng đêm thức trắng bến đò đêm
Chở từng trái chín nở thơm nồng
Mẹ vượt ngàn trăng sao trở về...

Chiều chiều từng chiếc bóng khuất xa
Dưới chân còn mơ ánh trăng xưa
Mẹ vẽ bức lụa nhung ngân hà
Để con tìm lại giấc mơ trưa.
Mẹ yêu hóa bến thuyền bình yên
Mẹ yêu hóa bài thơ diệu hiền
Mẹ yêu hóa trang kinh thì thầm
Để thiên thu gọi mãi nhau nghe.

Lời mẹ là một bông hoa xinh
Tâm mẹ là dòng sông hiền hòa

Hơi thở mẹ đầy ắp những yêu thương
Ru con vào giấc ngủ bình yên tháng ngày.


Áo vải...!
Rong chơi giữa chốn vừa thiền
Hoa tâm hé nở trong miền Tăng thân
Nụ cười nuôi lớn chân tâm
Đường về ngập ánh Áo vàng nguyên sơ.


Sông xưa bến cũ ta về, thuyền không khách vắng ta chừ ở mô?
Thuyền ai chở qua khách sông. tôi nguyền ở lại trần gian vui buồn.



Xin hẹn Huế, ngày về Núi ngự
Để hồn ta rũ nhẹ ánh trăng cao
Ẩn mình nghe lại tiếng chuông đêm
Để tình ta với Huế mãi lên ngôi.

Đọc tiếp từ trang: Phổ Quang - Kinh Tâm - Thích Pháp Bảo

Bạn Đã Xem Chưa

0 nhận xét

Đăng Nhận Xét

Copyright © NhocLak.Com .