Một cõi đi về…!





Một cõi đi về…!


07.03.2012

Mẹ & Anh thương!

Hôm nay trời đất đã vào tuần thứ nhất cho Anh, ngày anh “ly sanh hỷ lạc” về với thiên thu. Trần gian cũng đã tiếp tục sống và ngắm dòng chảy của thời gian. Chiêu cảm, ngộ tình của loài người, để tôi mạnh dạn bước vào ngưỡng cửa ba mươi. Chính hôm nay cũng là ngày bắt buộc tôi phải ngẫm lại việc đời, nhìn lại thân mình và biết ơn cuộc đời. Thật đúng, mà không còn phải nằm chiêm bao, thân này vốn huyễn, bào ảnh có rồi hoàn không. Vào khoảng hai năm trước Anh đã nhìn thấy được “núi là núi, sông là sông, thiền là một chén trà trên tay”. Trước khi Anh sắp bắt đầu lâm bệnh, biết sẽ có ngày tan nhưng Anh vẫn vững yên và mỉm cười với thực tại và bao thăng trầm còn sỏi đá.
Hôm nay, tôi tiếp tục dở lại trang nhật ký có đoạn:

"Nhưng mẹ biết không? Tận sâu thẳm lòng mình, bao giờ con cũng biết: "Trên đời này, nếu có một tình yêu thật sự, thì đó là tình yêu của mẹ!" Con biết con còn nợ mẹ cả một cuộc đời, cả một tấm chân tình bao la như trời biển. Sẽ chẳng bao giờ con trả được công sinh thành và nuôi nấng của mẹ, nhưng trong trái tim con vẫn luôn ấp ủ một ước mơ và con muốn đi tới cuối con đường để thực hiện ước mơ ấy"
mở năm ngón, bàn tay
nâng nhẹ một tách trà
sương rơi mờ trước cửa
chén trà tỏa hơi sương


Thưa Anh, tôi đã không cầm được dòng lệ vô ngôn, khi nghĩ về ‘Đời đã mất…’ ồ may quá, tôi đã gặp Anh và Anh đã nghiền lại từng dòng chữ ấy, để lộ lên tánh thật. Ý thì còn đó, văn thì còn đây, người đã đi rồi…hay có thể Mẹ và Anh đã gánh con chữ vô thường ấy bay xa…Tôi may mắn hơn người khác là viết gì ra, có gì hay, thấy gì có trước mắt thì đều kể cho Mẹ nghe và đọc trước cho Mẹ hiểu. Đó là cái hạnh phúc của mình là khi Mẹ còn sống, còn níu được hơi thở thì mình đã có cơ hội như trăm năm một chuyến về thiên cổ.
Chính ngày hôm nay, lòng biết ơn của tôi dành cho Mẹ thật nhiều, thật nhiều, nhiều lắm…Một chén trà thơm. Khi tôi biết ngồi yên để ngắm vầng mây trắng bay ngang và dáng Mẹ, thân Anh ẩn tàng trong ánh nắng bình minh. Để cầu nguyện cho giấc mơ sẽ trãi rộng nơi chân trời mộng.
Năm nay, khác rất nhiều, từ cảm thọ đến những nỗi niềm sâu nhẹ! Nó lấy đi bao ưu tư, bao nhiêu ngày tháng còn lại cho một cõi đời…’ Đường trần ôi quá dài’

thời gian là đại sự
không gian là hương trà
có cần chăng vấn hỏi
chén trà chở gì không...

Cám ơn người, cám ơn đời, xin cám ơn trần gian ‘nhờ nơi đây tôi biết chuyện vui buồn’. Thế là thêm một năm nữa, một mùa tóc rụng, bóng câu qua cửa sổ, tôi chỉ tìm lại chút thời gian, khoảng lặng trong tiếng âm u u u. Xuân tàn hay mất?


Qúy Trọng

Kinh Tâm – Vạn Hạnh



Ngày 13.12.2010

Thầy kính,

Cám ơn những dòng chữ của Thầy gửi đến. Cái email nầy là để cho mọi liên lạc, và "nếu một mai hay đến một ngày nào đó “như Thầy hỏi ... thì tất cả hãy trả lại cho vô thường, cho gió cuốn đi, để người cùng tử thanh thản ra đi ...
Bài thật hay, hay lắm, người đọc có thể nhìn thấy được "thâm ý" của Tác giả muốn nói gì, nhắn gửi gì ... như nhờ "vọng" mà thấy "chân". Nhưng, cảm xúc của con khi đọc bài nầy, thì hình như Tác giả bước chân, dù là đi đến một chỗ nào không khứ, không lai, của phương trời cao rộng, nhưng có cái gì làm cho bước chân có chút bâng khuâng, ngập ngừng, vướng bận ... nhìn thấy được mà sao không mở rộng cửa vô ngôn ra, để đi vào...

"Thực sự để biết tác duyên xuân đến hay chưa thì chúng ta thường phải vọng xuân, ban đầu cuộc sống không có cái gì gọi là miên viễn cả, chỉ tồn tại duy nhất là cái bóng, rồi sau đó chúng ta mới cố gắng tìm cái chân. Vào mỗi buổi sáng tôi luôn có thói quen thích quét lá rụng và có một lần tôi thơ thẩn bước ngang qua bóng của người huynh đệ đang đi tới, tôi chợt dừng lại và hỏi : Thầy thấy lá rụng như thế này, Thầy có thấy điều gì thật của nó không? Thầy Ân trả lời có chứ, tôi thấy tôi trong đó! Vừa nói xong thì tôi và Thầy buông chổi xuống và mỉm cười. Xuân là thế đấy bạn à, chúng ta cần buông bỏ tất cả những cái giả tạo, lớp vỏ bên ngoài để thấy được tự tánh chân thật vốn tiềm ẩn bên trong. Chính vì thế mà suốt cả một năm trời cây mai mới nở hoa một lần, vũ trụ như muốn cất tiếng hót thanh tao để đáp lại lời thỉnh cầu của chúng sinh...".

mở năm ngón, bàn tay
nâng nhẹ một tách trà
sương rơi mờ trước cửa
chén trà tỏa hơi sương

thời gian là đại sự
không gian là hương trà
có cần chăng vấn hỏi
chén trà chở gì không...

Xin lỗi Thầy nhá. Con tự nhủ là nếu có thời gian, thì chỉ đọc không thôi, vì đọc là một tấm lòng..Nhưng rồi, nghĩ đến sự ân cần của Thầy, một chút hương vị của tâm chợt khởi hiện, con xin ghi lại để kính tặng Thầy qua bài viết "Bóng xuân thay áo", kính Thầy đừng cười nha.

Vài hàng hồi âm, kính Thầy nhiều sức khoẻ để làm lợi Đạo ích Đời.

Quí kính,

lienhoa
www.lien-hoa.net

Đã từ lâu, tôi đến bên cuộc đời này như một trang nhật ký, để gió cuốn đi. Vớii tôi mọi thời gian, không gian bất bại, thành công đều có thể nuôi mình trưởng thành trong sự nghiệp kiếp người 'tha hương' . Một buổi sáng nhìn lại thấy đời mình bỗng rêu phong và cô tịch trong sự được mất ấy...có là bao. Có thể ví đời người là nhánh phong lan sống cằn cỗi và tỏa hương. Những cái gì đến rồi sẽ đi qua, sẽ đi qua trong tiền kiếp. Ôi là hương, ôi là hoa và ôi thiêng liêng hai tiếng Mẹ ơi! còn đâu...còn đâu? Có biết bao điều muốn cất lên để cứu vớt lấy tâm hồn vô tội nhưng nói cũng chỉ là nói, xin như dã tràng se cát biển đông.

Vốn dĩ cuộc đời như một giấc mơ, như một khúc nhạc mà âm hưởng của nó có chăng cũng như những nốt nhạc lúc lên cao,xuống thấp. lúc vui, lúc buồn.mọi thứ ta để lại trong cuộc đời như những trang giấy viết còn đang dang dở. giàu sang vinh nhục, sang hèn đều sẽ chỉ là hư vô. chỉ mong sao đời người ko gian dối.sống thiện tâm và thật thà để khi ta nằm xuống,nhắm mắt xuôi tay nhẹ nhàng ko phải oán trách điều chi ở giữa cõi đời này....
"...
Chữ tài đi vs tình thương
Chữ tâm ngời sáng chẳng vương điều gì
Thiện tâm ở tại căn chi
Giúp người khốn khó sợ gì phúc sau
Đời người tài khéo thì giàu
Tranh đua hơn thiệt trước sau được gì?"

Khuc Thuy Du

Có một con người thầm lặng, qua bốn mươi chín năm (49) chừ mớii tận mắt nhìn một bông hoa của đời mình. Có những đóa hoa ven rừng, có những đóa hoa ngoài phố cũng có những đóa hoa dưới góc chùa nhưng đâu dễ gì ai, dành một phút để thấy đó là bông hoa của riêng mình. Sau những ngày tháng bước lăn trầm quanh go, mòn mỏi, thế nhưng cuộc đời không có gì làm cho chính ta tuyệt vọng, mà có lúc nó sẽ làm chúng ta trưởng thành và thăng hoa hơn nhờ những sức mạnh ' Đi để mà đi' . Hôm nay từ những ý tưởng ấy, chúng tôi muốn du dương gởi đến người đóa hoa lần thứ 49. " ...xin mưa giữ mãi lời thề, cho ta trở lại những ngày xa xưa" Với những hứa hẹn cuộc tao phùng nho nhoi, thế mà đã đánh động được tấm lòng “tự tịnh kỳ ý”, tức làm sạch tâm ý của mình.


NIỀM TIN & TRÍ TUỆ





Bạn Đã Xem Chưa

0 nhận xét

Đăng Nhận Xét

Copyright © NhocLak.Com .